“Hành trình nhân ái Sài Gòn – Hà Nội 2010” là chương trình Caravan từ thiện được tổ chức vào giữa tháng 8/2010 vừa qua do Tập đoàn C.T Group khởi xướng, cùng phối hợp với Hiệp Hội Doanh Nghiệp TPHCM và Hội Thầy thuốc Trẻ Việt Nam. Trong suốt cuộc hành trình, các thành viên trong đoàn đã cùng nhau vượt qua hàng ngàn cây số gian nan thử thách, khám chữa bệnh phát thuốc cho hàng ngàn bệnh nhân nghèo, giúp đỡ hàng ngàn gia đình khó khăn để chuẩn bị cho mùa khai giảng. Viếng thăm những di tích lịch sử và cùng chia sẻ những cảm xúc về chuyến đi. Mỗi ngày qua đi, mỗi điểm dừng chân, mỗi cuộc gặp gỡ với những cảnh đời… đều để lại trong lòng các thành viên bao cảm xúc. Dưới đây là những vần thơ được viết lên vào ngày trở về…
Với Ông Trần Đình Tuấn – Trưởng đoàn caravan Hành Trình nhân ái Sài Gòn – Hà Nội 2010, chuyến đi là kỉ niệm không thể nào quên:
Nơi ta đi phồn hoa, đô hội
Đường ta đi, lắm nỗi gian truân
Nơi ta đến, sao mà trăn trở
Đường ta về, quá đỗi thân thương
Ai ơi! Đừng để …lòng nguội lạnh
Trái tim yêu xin trải khắp nẻo đường
Khi cho đi… là còn mãi mãi!
Để cuộc đời tác ý như mơ….
(Trần Đình Tuấn)
Với chị Phương Thảo – thành viên trong đoàn, chuyến đi là cơ hội để trải nghiệm cuộc sống, tận mắt chứng kiến và tiếp xúc với thực tế của cuộc sống, để nhận ra mình vẫn có nhiều may mắn và hạnh phúc hơn bao hoàn cảnh trong xã hội. Chuyến đi với chị như một sự giác ngộ:
Như Bồ Tát giữa đời thường hối hả,
Luôn trăn trở cho những mảnh đời khốn khổ
Mang hạnh phúc đến những tâm hồn côi cút,
Thắp sáng lòng nhân ái đến bao người
Khơi dậy hạt giống tốt trong tâm hồn tất cả.
Cám ơn Đất trời đã tạo nên người ấy!
Cám ơn Người đã cho tôi được thấy
Được chia sẻ và thắp sáng niềm tin,
Tôi như sống trong tình thương bác ái,
Mãi ghi tâm và sống tốt với đời.
(Cám ơn – Phương Thảo)
Tại Trung tâm trẻ em mồ côi Phú Lộc, huyện Phú Lộc, Thừa Thiên Huế, đoàn đã gặp gỡ các em nhỏ mồ côi cha mẹ, được nuôi dưỡng và chăm sóc tại trung tâm. Em Đoàn Thị Mỹ Linh, bố đã mất vì bị ung thư, mẹ bỏ đi làm ăn, giao em lại cho bà ngoại. Vì quá khó khăn em được bà đưa vào Trung tâm nuôi dưỡng. Em tâm sự: “Ở đây tuy còn khó khăn nhưng chúng cháu lại được chăm sóc rất chu đáo về mặt tinh thần. Hôm nay nhận được quà của các cô chú, cháu rất cảm ơn. Thế là cháu đã có vở để chuẩn bị vào năm học mới rồi”. Đại diện cho tất cả các bạn trong trung tâm, em đã gửi tặng tất cả các cô chú, anh chị trong đoàn caravan một bài thơ thay cho lời cảm ơn đến những tấm lòng hảo tâm. Bài thơ viết về hình ảnh người mẹ đã mất của em, khiến cho các thành viên trong đoàn đều rất xúc động. Khi trở về, rất nhiều thành viên trong đoàn đã ghi lại cảm xúc của mình và dưới đây là hai bài thơ tiêu biểu:
Em gái phá Tam Giang
Về Sài Gòn tôi nhớ Phá Tam Giang
Giữa mênh mang in hình em gái nhỏ
Bước liêu xiêu trong buổi chiều lộng gió
Côi cút,
Xa mờ,
Giữa ngõ vắng mẹ cha…
Tai văng vẳng tiếng em ca,
Tôi quên sao được đôi mắt trong, xa thẳm,
Vời vợi,
Đen huyền,
Khắc khoải giữa hồn nhiên…
Tôi mong em rồi sẽ được bình yên
Vì tình yêu vẫn nghiêng về em cả
Dẫu đường đời có trăm ngàn vạn ngả
Hãy vững lòng giữa sóng cả nhé em…
(Tặng em Thùy Linh – Phá Tam Giang)
Tác giả: Nguyễn Thị Ánh Minh – VPTĐ
***
Tôi gặp em
Giữa một chiều Phá Tam Giang đầy lệ
Mưa rơi hay nước mắt em rơi
Ướt đẫm cuộc đời em côi cút
Mong manh những thân cò
Lặn lội
Sớm trưa
Vì miếng cơm, vì manh áo
Cho bớt đói lòng những chiều mưa lạnh
Các anh ơi, các chị ơi
Ai có thương em xin lau đi giọt lệ
Thắp cho đời em chút nắng
Cho Phá Tam Giang gió yên sóng lặng
Thôi không còn đưa đón những kiếp người
Chiều mưa,
Phá Tam Giang ơi hỡi,
Thương các em tôi!
Kỷ niệm Huế
Bích Vân – C.T